

Những liên kết dưới đây có thể hữu ích với bạn.

-
Cách đây 2005 năm, Chúa Giêsu đã giáng sinh trong thân phận làm người để mở con đường đưa con ...
-
Thứ Hai, 23/04/2007, 14:36 (GMT+7) Người phụ nữ Việt Nam đầu tiên viết tiểu thuyết bằng Quốc ngữ. Guinness Việt Nam ...
-
HỘI THOẠI TỰ TRI GIẢ MINH Thời Mạt Pháp : Trước diễn biến bất nhân vô đạo, sức phá tán ...
-
Cao Đài nhứt bổn Từ khi con người có mặt trên địa cầu, điều mong muốn đầu tiên là sự sống, ...
-
Đạo lý nhiệm mầu, pháp môn vô tận. Đời là một trường học để vạn hữu tiến hóa trong định ...
-
”Đạo là con đường duy nhất của vạn linh sanh chúng, từ Thầy ban phát đến thế gian và từ ...
-
Ý Nghĩa Vu Lan Trần Ngọc Tâm Hằng năm vào dịp Rằm tháng Bảy, là Lễ Trung Ngươn Địa Quan xá tội, ...
-
Không thầy đố mày làm nên, Công danh gặp bước chớ quên ơn thầy. Yêu kính thầy mới làm thầy, Những phường bội ...
-
Thánh Thất Tân Định Hợi thời rằm tháng 8 Bính Ngọ (29-9-1966) Thi: Thu về vui với cõi trần gian, Nữ giới chen chưn ...
-
Đời là một trường tiến hoá, người là một thí sinh, nhập môn là vịn thang, nhập tịnh là leo ...
-
"Tư tưởng đạo gia" là những bài dịch Hán Văn từ những kinh sách của chư đạo gia như Lão ...
-
Ngay từ thế kỷ II, tư tưởng Tam giáo đồng nguyên đã xuất hiện ở Việt Nam, mà bấy giờ ...
Thiện Chí
ƯỚC VỌNG VÀO XUÂN

Suy ngẫm
ƯỚC VỌNG VÀO XUÂN
Xuân lại về ! Chờ đón hay hững hờ, đến độ cuối đông Xuân vẫn đến; hoa trổ kiểng xanh, khí trời ấm áp . . . Đó là luật tự nhiên; lòng người cũng tự nhiên khởi lên một niềm hân hoan, cỡi mở chưa biết gọi tên là gì? _ Tình thương chăng ? Khoan vội trả lời, để xem cái mầm tự nhiên ấy thôi thúc ai đó làm gì với dyên xuân.
_ Chúc mừng? Ước vọng ? Thư đi thư đến, lời hay ý đẹp, bút mực muôn màu muôn vẻ đến độ không còn là tự nhiên mà chỉ là quy ước khách sáo hay tập quán thuần phong. Rồi cũng trở thành vô thường một thuở. Vậy xuân là chi mà vẫn tái hiện hằng năm ? Có ai bắt buộc thúc ép xuân chăng ? Nếu có thì “ai đó” hay “điều ấy” là nguyên nhân thì phải là tác năng vĩnh hằng bất biến, khiến cho thức giả gọi là Đạo. Những hiện tượng phát sinh từ Đạo vào mỗi đầu năm gọi là “xuân đạo”. Nên có câu : “Xuân về ý đạo cũng theo về”. Thánh ngôn lại nói: “ Phương pháp làm cho các con đủ năng lực và tính chất bảo vệ quyền hạn của địa vị con người đều đặt trọn vào ý nghĩa mùa Xuân, vì nó là biểu tượng cho sự ấm áp, cho tình thương nơi Thầy và cho sự sống vĩnh cửu hằng hữu với vũ trụ không gian.”
Vậy nên, Thầy dạy:“ Các con ôi ! Mùa xuân, một mùa lập lại công cuộc sanh trưởng thâu tàng. Các con hãy nghĩ lại cái gì nên bỏ và những gì nên đem theo cho cuộc hành trình sắp đến bước đường trọn vẹn những tiến bộ và trong sạch.”
Như thế, chúc tụng , ước mong, tuy là những động thái đẹp, nhưng nghĩ lại rất thụ động: Không chỉ chúc mà được, mong mà có. Cái thế làm chủ của con người là luôn nhắm và giữ con đường thăng tiến, vì con người là một chủ thể đang tiến hóa. Muốn tiến hóa phải chịu nhiều thử thách. Nguyên tắc để tiến hóa là nhưThầy đã dạy : “Điều hòa - thanh tịnh”. Hai điều kiện nghe ra thật nhẹ nhàng, nhưng đòi hỏi chủ nhân phải đạt đến bản lĩnh công phu từ thấp đến cao, nên thánh giáo viết:
“Biết tự chủ là người giác ngộ,
Sống tinh tường, thấu chỗ huyền vi;”
Sống tinh tường, nói cách klhác, tự chủ mà không chủ quan; sao cho :
“ Thấy tỏ rõ và nghe thấu suốt, có gì đâu hạn cuộc được ta”[1]
Vậy hiệu quả của khà năng tự chủ là “ điều hòa thanh tịnh”
Điều hòa tức không thái quá-bất cập. Thanh tịnh tức không vọng tâm, chấp trước. Đó là lẽ sống tư nhiên rất tinh tường; biết cái sẽ đến, chấp nhận cái sẽ đi. Để ứng đối thuận tùng, khế cơ hợp lý, không cượng cầu, không sân hận.
Sống ở đời ai cũng có hy vọng để sống, để hướng về tương lai. Nhưng phải có niềm tin không mơ hồ để phát động ý chí; ngược lại chỉ là ảo vọng. Ảo vọng dẫn đến thất vọng, tinh thần sụp đổ. Vì niềm tin gồm cả lòng tự tin hướng về những yếu tố khả thi, đặt vào những trải nghiệm thực tiễn.
Thế nên, nói đến “Ước vọng vào xuân”, hãy lấy thánh thi dưới đây làm cẩm nang sống đạo:
"Biết tự chủ là người giác ngộ,
Sống tinh tường thấu chỗ huyền vi;
Vững vàng một ánh linh tri,
Vô vi cùng với hữu vi nơi mình.
Không dấy động vì tình vì cảnh,
Không đảo điên bổn tánh chơn tâm;
Vọng duyên vừa mới khởi mầm,
Cường binh quét sạch khỏi lâm nghiệp trần.”[2]