

Những liên kết dưới đây có thể hữu ích với bạn.

-
Biến Hoá kinh, viết vào khoảng năm 612 sau CN (thời Tùy Dạng Đế) cho rằng Lão Tử chẳng những ...
-
Trong các Đạo học gia đời Tống (960-1279), Chu Liêm Khê 周 濂 溪 (1017-1073) và Thiệu Khang Tiết 邵 ...
-
Đức Vạn Hạnh Thiền Sư dạy : “......Tôn giáo là những khuôn vàng thước ngọc để khép con người từ chỗ ...
-
Đại Lễ Khai Minh Đại Đạo đã diễn ra tại Thiền Lâm Tự - Gò Kén Tây Ninh, sau khi ...
-
Nhà khoa học làm những cuộc quan sát, thí nghiệm. Trong Phật giáo, con người tự thí nghiệm lấy chính ...
-
Trong dân gian không biết tự bao giờ đã hình thành câu ca dao : “Tháng tám giỗ cha, tháng ...
-
Một giờ thanh tịnh một giờ linh
-
“Thế gian cơn hỗn độn Hư thiệt đều chung lộn, Hồi hướng biết về đâu, Kìa Cao Đài nhứt bổn.”
-
Đức Giáo Tông Vô Vi Đại Đạo dạy: "Bần Đạo bảo chư Thiên ân đệ muội hãy ý thức về Tâm ...
-
Đây là chuyện tôi nghe. Ngày nọ người ta kháo nhau quỷ sứ đang bán hàng đại hạ giá. Mọi ...
-
Người chèo đò ở Sangam chỉ xuống dòng nước đục ngầu của sông Hằng, nơi gặp dòng nước màu xanh ...
-
THI Tam dương khai thới yến phi hồi, Đại Đạo phùng xuân nhứt tửu bôi, Thế thượng vô nan xuân bất tận, Ngô tâm ...
Ban Biên Tập
Bài viết được cập nhật lần cuối vào ngày 12/01/2014
Này Xuân, Xuân đến vì ai?

Này Xuân ! Xuân đến vì ai ?
Xuân rằng đến chẳng vì ai ! Xuân đến theo lẽ tự nhiên của đất trời. Chẳng vì có hoa mai, hoa đào nở. Bởi mai, đào trổ đẹp để chào Xuân! Người vật đón Xuân thật tưng bừng ! Có phải tình riêng hay ý chung?
Thế là thiên nhiên luôn lặp lại những chu kỳ để vạn vật tăng trưởng, tiến hóa. Từ Xuân vào Hạ sức sống cực thịnh thăng hoa, cảnh sắc huy hoàng. Sang Thu, nắng dịu, mưa phùn, khí lực tiềm tàng trong muôn loài như lắng đọng lại. Cho hay cơ tiến hóa không thể bạo hành, bất cập. Đó là lý bảo tồn, khỏi sa vào vòng tự diệt.
“ Xuân là Đạo, là tâm. Xuân cũng là luật tắc vận hành từ chỗ xuất sanh đến khi phản bổn.” ( Đông Phương Lão Tổ, CQPTGL, 01 tháng 01 Quí Hợi (13.1.1983)
Chớ thấy Thu phân, Đông chí lá rụng trơ cành mà ngỡ vạn vật đang vào cõi chết. Đó là thay đổi để canh tân, tàng trữ để lập lại chu kỳ mới. Bởi không để thiên nhiên phóng tán hết công năng vào Hạ chí, mà Thu Đông kịp đến hầu thâu liễm và phục sinh. Nhờ đó, mới có Xuân.
Trời người đồng một lý, cuộc tiến hóa đều có chu kỳ theo quy luật sinh trưởng thâu tàng, luôn biến chuyển nhưng không dừng lại. Nhờ bảo tồn tiềm năng khi phát khi thâu, khi nhanh khi chậm mà thiên nhiên thể hiện bằng Xuân là khí Thái hòa dung dị. Dịch gọi là “Thiên Địa giao, Thái”. Đến khi chuyển sang Hạ, Thu, Đông, tuy không gọi là “Thái”, nhưng vẫn còn sự giao hòa ứng hợp của Âm Dương nên mỗi mùa đều tỏ rõ bản sắc tự thân bẩm thụ.
Vậy nếu hỏi Xuân đến vì ai, tuy Xuân không đáp, nhưng vẫn lặng lẽ tỏ bày lý tự nhiên vô tư, vô phân biệt. Xuân không cượng cầu dài ngắn, không giữ mãi mai xinh, đào thắm cho mình. Cứ để Hè về sen trổ, Thu sang sắc cúc vàng tươi, sương Đông mơn man cành trúc. Người hãy học cái ý nhị thâm trầm của Xuân, dẫu thi nhân ca ngợi Xuân là chúa Xuân, Xuân chẳng kiêu kỳ mà vẫn ôn hòa tiết độ. Xuân luôn đứng đầu một năm nhưng vẫn biết sứ mạng nhất thời trong niên vận, không tự tôn ngăn trở bốn mùa hanh thông. Nên Thiêng Liêng gọi “Xuân là Đạo, Đạo Trời ban phát, Đạo là Xuân, Xuân lạc thiên nhiên” (Đức Chí Tôn, CQPTGL, 30-12- Giáp Dần, (10-2-1975)
Vậy cái lý uyên nguyên phổ quát trong thiên nhiên ngoại cảnh, thánh nhân gọi là Đạo. Và Đạo vẫn hiện hữu nơi con người. Liệu người có thể hiện được cái đạo tự nhiên như Xuân chăng? Người là thượng đẳng chúng sinh, có quyền năng ngang bằng trời đất, mà sao thế gian vẫn dẫy đầy hiểm ác? Phải chăng con người đã đánh mất thế quân bình nội tâm, dục vọng bản năng đã phủ mờ nhân bản thiên lương? Xuân mượn thánh thi thay lời đáp:
“Xuân thế phô bày vạn ý thơ,
Xuân tâm hiện tướng thuận Thiên cơ;
Xuân hoa nở rộ vườn xuân Đạo,
Xuân cả toàn linh trọn hưởng nhờ.”
(Bạch Hạc Đồng Tử, Nam Thành Thánh Thất, 01-01-Canh Tuất, (06-02-1970)